Đồng trưa nắng chang chang và đầy gió. Gió vờn lên thảm lúa thơm mùi sữa, vờn lên làn da sạm nắng của anh Tí, vờn lên tóc Bí Đao, và vờn lên cả nắng... Chiều đến trong những giọt hoàng hôn tim tím giữa dòng sông lấp loáng như vạt áo mỏng manh óng ánh của nàng tiên xinh đẹp. Mình và Bí Đao bày ra đủ trò. Bí Đao thì đi nhặt những chiếc lá, những bông hoa đủ màu, trải lên mặt sông. Mình ngồi quẫy nước, nước bắn tung tóe, mát rượi, sóng sánh những cánh hoa hồng hồng, tim tím. Những chiếc thuyền giấy chòng chành, trôi chầm chậm, lắc lưchở theo những ước nguyện của mình và Bí Đao. Bí Đao ước làm bà tiên mang hạnh phúc cho con nít. Còn mình, mình không mơ ước lớn lao như nó, mình ước mình mãi là con nít, không phải lo nghĩ xa xôi hay ít ra mình sẽ là người tự do, muốn được là nắng, là gió, là mây để bay nhảy, đi đây đi đó cho thỏa thích.
Đi chơi cả ngày, về đến nhà nằm lăn ngay vào giường, lim dim mơ màng. Có tiếng lục đục dưới bếp của bà và còn... mùi đậu rang thơm phức... Ôi? Mẹ vẫn thường hay rang đậu cho mình lắm. Mình không thích ăn đậu phụng người ta bán chỉ thích đậu mẹ rang. Không biết bây giờ mẹ đang làm gì nhỉ? Hay vẫn đang ở dưới bếp nấu bữa cơm tối cho gia đình. “Mẹ ơi! Nhớ là hôm nay bớt lại phần cơm của con nhé. Còn bố, con biết bố vẫn đang ngồi đọc báo đấy thôi. Bố lúc nào chả vậy. Còn anh Hai thì mình biết chắc là ảnh đang tức tối lắm lắm vì những trò quậy phá của con Miu. Những lúc đó chỉ có chị Ba là “cứu vớt con Miu ra khỏi vòng tội lỗi’’. Hì hì - Mình vẫn hay nói vậy để chọc tức con Miu ngố.
Ngày... tháng.... năm....
6 giờ sáng, mình đã thức dậy. Bí Đao vẫn nằm im lìm, ngủ say sưa. Mình tỉnh hay mơ đây. Tự béo má mình một cái, á... á, đau! Giật tóc mình, híc! Vì sao phải tự hành hạ mình như vậy chứ? Nhưng thật quả là kỳ tích. Mọi khi, mỗi sáng hết anh Hai, chị Ba rồi bố, mẹ, nào kêu, nào la, tiếng to, tiếng nhỏ, hết dựng người mình dậy rồi lại kéo tay, kéo chân, đủ trò, chưa chắc mình đã dậy. Đến khi mặt trời lên tận... mũi, nóng nực và yên lặng đáng sợ, mình mới lồm cồm bò dậy. Vậy mà hôm nay mình là người đầu tiên. Không, cũng không hẳn là người đầu tiên nữa, ngoại dậy trước cả mình lại lo bữa sáng, quét dọn nhà cửa, sân vườn, chắc mẹ cũng... Ôi ! Nhớ quá...!
Ngày... tháng... năm...
Kế hoạch không như dự tính. Mình về sớm 3 ngày, mặc cho ngoại năn nỉ, âu yếm, mình vẫn khăng khăng.
Trên đường về, ngồi trên xe buýt, Bí Đao cứ tủm tỉm nhìn mình cười. Lạ nhỉ? Con này thật là...
Về nhà, bố mẹ, anh chị đều sửng sốt, người mình xơ xác, đen thủi đen thui, ai cũng trêu: “Công chúa Mèo Mun”. Miu Miu thường ngày cứ thấy mình là chạy biến. Giờ lại đáng yêu ra trò, dùi dụi đầu vô chân mình, khẽ “meo meo”. Mình hỏi nhỏ Miu: “Thương chị không?” Rồi nghịch ngợm thổi vào tai nhỏ, nhỏ lắc đầu, “meo” một tiếng rõ to. Cả nhà cười khì. Đây rồi! Nụ cười của bố, khác xa nụ cười của buổi tối hôm ấy, con yêu nhất nụ cười này. Và những quầng thâm trên mắt mẹ, khi mẹ hạnh phúc, chúng cũng tan biến đi rồi. Con muốn mẹ hạnh phúc như thế! Con sẽ làm cho mẹ mãi vui!
Công chúa hiểu rằng: một lần xa cung điện của mình là quá đủ.
Nó khép lại câu chuyện của mình, đặt bút xuống và rướn người nhìn qua cửa sổ. Bên kia màn đêm yên tĩnh, những ngôi nhà vẫn ngủ im và bên trong là những hoàng tử, những công chúa đang say sưa với giấc mơ được bay nhảy tung tăng lên bầu trời. Nghĩ đến đó, nó chợt mỉm cười. Giống như chính nó đã từng mơ những giấc mơ ấy giấc mơ kỳ diệu...
Ngày... tháng... năm...
Chiều nay mưa tầm tã. Khi trưa trời vẫn nắng bỏng rát giờ mưa
xuống, mùi hơi đất xông lên xộc vào mũi mình thật khó chịu! Vậy mà, mình vẫn thèm khát được vùng vẫy vừa chạy vừa hét giữa mưa trắng xóa đất trời. Ôi chao! Tính mình vẫn bướng thế. Trong lũ con nít cùng phố, mình là đứa xông xáo nhất, đặc biệt là trò tắm mưa, nhưng cũng là đứa hay đau hay ốm. Cũng chiều mưa thế này đây, mặc cho hơi đất bốc lên, con đường bê tông thành phố cũng phải ngấm khói bụi ẩm nóng của mưa nắng, mình và bọn bé Muội, thằng Rô chạy thình thịch giữa mưa gió, cát, bụi, hơi đất, thật là sung sức! Mình dẫn đầu đoàn quân nhí nhố ấy. Và thế là, không trật đi đâu được, mình sốt cao. Bố ngán ngẩm nhìn mình mà cười gượng để mình bớt mếu đi vì mệt, nhưng mình cũng chẳng thể nào bớt mếu khi nhìn nụ cười khác lạ của bố - nụ cười mà trước đó mình chưa thấy bao giờ. Và, không biết là mơ hay tỉnh, tối hôm đó, cứ chặp chặp, lại có ai lặng lẽ đắp khăn và lau người mình cho đỡ nóng. Im lặng và chỉ im lặng. Nhưng mình biết chắc một điều, anh Hai đã phải tất tả mua cam và Bí Đao lục đục pha nước cam cho mình trong lúc nửa đêm, khi mình đang sốt cao. Cả con Miu cũng nằm yên bên mình, chốc chốc lại thấy nó liếm bàn tay nóng rần của mình... Mình nhìn mãi màn mưa trắng xóa, có cảm giác như bên kia màn mưa ấy, mình đã từng để quên một điều gì đó...
(Nhóm bút Ngôi sao nhỏ
THCS Nguyễn Khuyến)
Copyright © 2012 - Cung Thiếu Nhi Đà Nẵng
Địa chỉ : 02 A, Phan Đăng Lưu, Quận Hải Châu, t.p Đà Nẵng.
Điện thoại : 02363. 822643 - 02363. 868747
Email : nhathieunhidanang@gmail.com cungthieunhidanang@gmail.com |
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
< |